Trang

Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

Hoa...

Ba buổi chiều rồi, mỗi buổi vài tiếng. Trời càng ngày càng tối, chẳng thấy gì. Hôm nay hào hứng từ lúc chưa tới 7 giờ. Trời ngày càng sáng nên thấy hoa nở đầy. Nhưng hổng phải hoa mai mà là hoa mắt.
Mai ơi sao mày nhiều lá vậy? Bao giờ mới hái xong đây?



Mọi khi cứ trèo lên chỗ này đứng hái. Nhưng có người dặn "Đừng trèo, Hắn xót ... cái cây" Không trèo thì biết đứng đâu để hái hết góc này?

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Song Thất... buồn

Từ lâu đã xa lìa Song Thất
Luật trắc bằng rơi mất còn đâu
Hồn xưa nay đã úa nhàu
Tình yêu lắng đọng nằm sâu đáy mồ

Trùng dương sóng cứ xô ào ạt
Đẩy ngôn từ nhao nhác nổi trôi
Phập phều mỗi mảnh mỗi nơi
Ghép làm sao được những lời hôm nao!?

Từng câu chữ ngọt ngào đắm đuối
Như cái thời đang tuổi… cuồng say
Thế rồi bỗng chốc vụt bay
Thể thơ yêu dấu giờ đây… hững hờ


Thứ Ba, 20 tháng 1, 2015

Chuyện sáng nay

Sáng đóng cửa để chuẩn bị đi làm bỗng giật mình khi thấy cái đầu rắn thò qua song cửa sổ. 2 cái mắt nó cứ ngày càng mở to nhìn mình. Eo ôi!






Trưa đi về nhìn lại xem cái đầu rắn ấy thế nào thì không ngờ nó đã biến thành một em bé trong cái mũ vải có vành rộng nhìn thật dễ thương.



Đôi khi, chỉ vài cây cỏ quanh nhà cũng làm cho người ta vui cả buổi

Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015

2922 ngày

2922 ngày anh nhỉ
Khoảng thời gian chẳng ngắn phải không
Mấy trăm đêm nước mắt tuôn dòng
Biết bao bận lặng thầm bên…. chốn ấy

Môi mím chặt nhưng giọt đau vẫn chảy
Miệng không kêu sao tim cứ nghẹn ngào
Nặng ân tình, câu yêu vẫn chẳng trao
Để tiếc nuối len vào trong kí ức

Tám năm chẵn với đêm trường thao thức
Nỗi nhọc nhằn không biết tỏ cùng ai
Ngón mềm xưa nay đã hóa sần chai
Mà lo lắng vẫn trải dài phía trước

Có đôi lúc nhìn người ta… thầm ước
Một bờ vai khi đuối sức ngả đầu
Lời dỗ dành khi nóng lạnh ốm đau
Tiếng an ủi lúc muộn phiền vây kín

Tim muốn mở nhưng ngẫm rồi suy tính
Một bước sai liên lụy đến bao người
Nhủ lòng : Thôi, mượn cõi ảo vui cười
Vay thương nhớ... để rồi ... nuôi ước mộng.

Anh còn...

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

Kí ức ngày đông

Năm nào cũng vậy, cứ đến những ngày này một cảm giác không gọi thành tên lại ùa về vây kín.
Những buổi chiều tàn ngồi nhìn bầu trời phủ đầy mây xám, cơn gió mang theo hơi lạnh se se thổi qua dễ làm cho người ta nhớ và thầm ước ao quay lại ngày nào. Ngày đó, khi mới qua tuổi 20, Nàng là một cô nàng đỏng đảnh, luôn có những ý nghĩ chẳng giống ai và muốn người khác chiều theo. Khi không được hưởng ứng thì làm cho người ta "ngứa mắt" phải ra tay. Cũng có lần người ta cứ để mặc cho Nàng muốn làm gì thì làm nhưng Nàng vẫn cứ hì hục làm cái việc mà đáng lẽ phải hai người mới làm nổi đến nỗi xuýt xảy ra tai nạn. Và thế là từ đó về sau gần như Nàng muốn gì người ta cũng phải chiều theo. Nàng biết chẳng ai sợ Nàng nhưng vẫn cứ chứng nào tật nấy bởi Nàng cũng biết chẳng ai dám để Nàng làm những chuyện dại dột điên rồ một mình. Vậy là sức "sáng tạo" của Nàng tha hồ có đất sống. Cho rằng mình có công "sáng tạo" thì người khác phải có trách nhiệm biến "sáng tạo" đó thành hiện thực vì cả hai cùng được hưởng như nhau nên nàng cho luôn mình cái quyền dỗi hờn khi người ta chậm trễ. Công bằng mà nói, những điều Nàng nghĩ ra cũng có cái hay nhưng thường là dở nhiều hơn vì Nàng vốn mắc bệnh hoang tưởng nghĩ là mình "giỏi" hơn nên cái gì mình nghĩ ra cũng đúng.
Thế rồi người mà Nàng cho rằng đó là người duy nhất mình có quyền "nhờ" mà không hề e ngại và có quyền dỗi khi không theo ý đã bỏ Nàng ra đi.
Giờ đây một mình, những ý nghĩ "sáng tạo" dở hơi vẫn thường hiện ra nhưng chẳng còn ai "ngứa mắt" để giúp Nàng biến nó thành hiện thực. Nàng cũng gồng mình ra làm việc mà đáng ra phải hai người làm, và cũng có lần xuýt xảy ra tai nạn nhưng chẳng còn ai "mắng" Nàng. Những lúc như vậy Nàng chỉ biết ngồi nhớ lại kỉ niệm năm nào, khẽ đưa tay lau đi những gì Nàng muốn giấu và thầm nghĩ "Trên đời này liệu có còn ai sẵn sàng đưa tay ra biến những ý nghĩ dở hơi của Nàng thành hiện thực?"