Ừ, đâu có thể trách người
Chưa từng… sao nói "bỏ rơi nguyện thề"
Chỉ là ta quá u mê
Nhặt lời bỡn cợt đem về dệt mơ
Thế rồi ra ngẩn vào ngơ
Thả hồn nơi chẳng biết bờ bến đâu
Tương tư trộn lẫn u sầu
Nhớ nhung đem nhuộm đẫm màu hờn ghen.
Ru rằng tim nhé dần quên
Để tìm lại nhịp bình yên thuở nào
Sóng đâu sao cứ cuộn trào
Đẩy xô thuyền nhỏ đảo chao giữa dòng
Chẳng duyên vẫn mãi đèo bòng
Đến khi bừng tỉnh nghe lòng nhói đau
Tại mình chứ chẳng ai đâu