Giờ đây Cô đã đi rồi còn đâu
Khăn tang phủ trắng mái đầu
Trên mi những giọt lệ sầu rớt rơi
89 năm một cuộc đời
Thân cò lặn lội dạy nuôi con khờ
Tuổi thơ côi cút cực cơ
Vì ông mất sớm nên cô nhọc nhằn
Lớn lên vất vả gian truân
Về già mới được đôi phần thảnh thơi
Cô đi con cháu ngậm ngùi
Biết tìm đâu được tiếng cười ngày xưa
Tiếc thương nói mấy cho vừa
Tháng Tư trời nắng mà mưa ngập lòng