Tự... nhủ
Nỗi đau nào rồi cũng sẽ phải vơi
Buồn đau ư? Ta nếm quá nhiều rồi
Đông hoang tàn xuân đến sẽ hồi sinh
Vết thương nào rồi cũng sẽ liền thôi
Dẫu có lớn cũng chỉ còn nốt sẹo
Hãy cố gắng mỗi ngày quên một tẹo
Và lâu dần theo năm tháng mà trôi.
Nỗi đau nào rồi cũng sẽ phải vơi
Chớ có khóc đừng để tràn mi lệ
Hãy gom hết những niềm đau nhân thế
Nén vào tim để môi nở nụ cười.
Buồn đau ư? Ta nếm quá nhiều rồi
Thì cay đắng có chi mà phải sợ
Vẫn cứ sống, cứ vui đùa hít thở
Để người thân không phải khổ vì mình
Đông hoang tàn xuân đến sẽ hồi sinh
Cây trút lá để đón chờ búp lộc
Đêm lui gót khi vầng dương hé mọc
Đời thắm tươi khi chua xót đủ rồi.
Anh mong được dỗ giấc ru nồng
Đêm đêm chốn ấy em yên giấc
Ngày ngày nơi đây anh đợi trông
Vẫn nhớ chia tay ngày cuối hạ
Còn mong gặp lại tháng đầu đông
Cuộc đời san sẽ bên nhau mãi
Cùng nhau thắp sáng ánh lửa hồng