Trót đã trao nhau một chữ tình
Để rồi chìm đắm cõi vô minh
Lạc trong những tiếng mây lời gió
Tự nguyện mua dây buộc trói mình.
Lặng dõi theo ai suốt canh dài
Chập chờn khi nắng thức sương mai
Tìm thơ mượn nhạc làm nguôi nhớ
Mặc bướm ong bay chẳng đoái hoài
Mơ màng lặn ngụp giữa men say
Tỉnh giấc lệ lăn khóe mắt cay
Cứ đợi một điều không thể đến
Vậy nên chua chát mãi đong đầy.
Bao giờ quên nhớ, hết yêu thương
Tim sẽ ngủ yên giấc viễn trường
Hình bóng người thôi vào chốn mộng
Không còn thổn thức với tơ vương?