Có những
Có những chuyện chẳng bao giờ kể
Miệng mở nhưng không thể thốt lời
Một mình biết một mình thôi
Nín câm suốt kiếp trọn đời giữ nguyên
Có những nỗi muộn phiền đeo bám
Mỏi mệt nhưng nào dám sẻ chia
Sợ rằng phiền lụy ai kia
Dù không muốn vẫn chẳng lìa cứ mang
Có tâm sự viết bằng nước mắt
Khiến con tim quặn thắt từng cơn
Tái tê len lỏi trong hồn
Nhặt từng kí ức vùi chôn đáy mồ
Có cả những lời thơ tha thiết
Lúc nồng say ta viết cùng ai
Giờ theo ta những đêm dài
Ru vào cơn mộng liêu trai hão huyền
Bao giờ qua giấc sầu miên?
Hay là đến chốn cửu tuyền vẫn chưa?
Miệng mở nhưng không thể thốt lời
Một mình biết một mình thôi
Nín câm suốt kiếp trọn đời giữ nguyên
Có những nỗi muộn phiền đeo bám
Mỏi mệt nhưng nào dám sẻ chia
Sợ rằng phiền lụy ai kia
Dù không muốn vẫn chẳng lìa cứ mang
Có tâm sự viết bằng nước mắt
Khiến con tim quặn thắt từng cơn
Tái tê len lỏi trong hồn
Nhặt từng kí ức vùi chôn đáy mồ
Có cả những lời thơ tha thiết
Lúc nồng say ta viết cùng ai
Giờ theo ta những đêm dài
Ru vào cơn mộng liêu trai hão huyền
Bao giờ qua giấc sầu miên?
Hay là đến chốn cửu tuyền vẫn chưa?
Ngóng trông hoài hình bóng ai kia
Mong chờ một chút sẻ chia
Ấm lòng từ chốn sương khuya trở về