Ngày... đáng nhớ
(Sắp được một năm ngày đáng nhớ. Nhớ lại tình cảm của những người thân yêu lúc đó. Đăng lại cũng là để tự nhắc mình đi phải cẩn thận)Nhân được nghỉ mừng Ngày Nhà giáo
Định rủ nhau đi dạo khắp nơi
Đồi Hồng trượt cát tìm vui
Hòn Rơm giỡn sóng để cười với nhau
Ngắm cảnh đẹp khiến sầu tan biến
Bao giấc mơ bỗng hiện trong đầu
Không ngờ có rãnh hào sâu
Thả hồn bay bổng hồi lâu chẳng lường
Thi thử mặt với đường ai cứng
Út với Ba làm chứng một phen
Mặt mình trầy trụa tèm lem
Mặt đường chắc cũng ố hoen mấy lằn
Biết chẳng thắng nằm lăn bắt vạ
Khiến mọi người tá hỏa thất kinh
Út ta sợ chuyện tày đình
Đưa ngay vào viện rồi trình khắp nơi
Mấy bác sĩ chắc thời biếng nhác
Nên lắc đầu thoái thác "chuyển thôi"
Gọi xe cấp cứu tới nơi
Bỏ ta lên chạy một hơi - tức cười
Phòng cấp cứu bao người đứng đợi
Thấy xe về họ vội đổ ra
Sợ ta sẽ hóa thành ma
Chị, anh, em, cháu,... thật là... nhát ghê
Ngủ một giấc hết mê sực tỉnh
Thấy quanh mình đầy những người thân
Hỏi han ta mấy chục lần
Toàn lời dịu ngọt ân cần - ngộ chưa?
Rồi lại cứ thích đùa bắt chụp
X quang xem có sụp xương không
Đầu ta suy nghĩ vẫn thông
Bắt ta nằm ngửa chui lồng ci ty
Điện thoại cứ ầm ì réo suốt
Chị ở xa sốt ruột hỏi lia
Bạn bè đồng nghiệp sẻ chia
Cứ như ta sắp xa lìa thế gian
Tội bé Út bị oan ấm ức
Người thân ta trút bực lên đầu
Vai thì cũng vẫn còn đau
Mà cứ lo chị đêm thâu thức hoài
Lại còn bé Anh Đài nữa chứ
Tưởng được đi thăm thú khắp nơi
Ai ngờ tới viện nằm chơi
Lại phải luôn miệng "Chị ơi đừng sờ!"
Ta vẫn cứ giả lơ không biết
Đưa tay lên sờ miết mặt mình
Hình như có lẽ cũng xinh
Má u một cục giống hình...trái cam
Hai đang bận đi làm cũng gọi
Chị Cả ơi mau khỏi chị nghe
Dù đau đừng có khóc nhè
Kẻo không thiên hạ họ nghe họ cười
Còn không biết bao người thân nữa
Đang ở xa từng bữa trông mong
Ta thì lửa đốt trong lòng
Chỉ chờ xuất viện để... không còn buồn
Bệnh viện sợ chiếm luôn giường bệnh
Nên sáng nay mới lệnh cho về
Lòng ta vui sướng tràn trề
Gút bai bệnh viện... ta về nhà ta
Định rủ nhau đi dạo khắp nơi
Đồi Hồng trượt cát tìm vui
Hòn Rơm giỡn sóng để cười với nhau
Ngắm cảnh đẹp khiến sầu tan biến
Bao giấc mơ bỗng hiện trong đầu
Không ngờ có rãnh hào sâu
Thả hồn bay bổng hồi lâu chẳng lường
Thi thử mặt với đường ai cứng
Út với Ba làm chứng một phen
Mặt mình trầy trụa tèm lem
Mặt đường chắc cũng ố hoen mấy lằn
Biết chẳng thắng nằm lăn bắt vạ
Khiến mọi người tá hỏa thất kinh
Út ta sợ chuyện tày đình
Đưa ngay vào viện rồi trình khắp nơi
Mấy bác sĩ chắc thời biếng nhác
Nên lắc đầu thoái thác "chuyển thôi"
Gọi xe cấp cứu tới nơi
Bỏ ta lên chạy một hơi - tức cười
Phòng cấp cứu bao người đứng đợi
Thấy xe về họ vội đổ ra
Sợ ta sẽ hóa thành ma
Chị, anh, em, cháu,... thật là... nhát ghê
Ngủ một giấc hết mê sực tỉnh
Thấy quanh mình đầy những người thân
Hỏi han ta mấy chục lần
Toàn lời dịu ngọt ân cần - ngộ chưa?
Rồi lại cứ thích đùa bắt chụp
X quang xem có sụp xương không
Đầu ta suy nghĩ vẫn thông
Bắt ta nằm ngửa chui lồng ci ty
Điện thoại cứ ầm ì réo suốt
Chị ở xa sốt ruột hỏi lia
Bạn bè đồng nghiệp sẻ chia
Cứ như ta sắp xa lìa thế gian
Tội bé Út bị oan ấm ức
Người thân ta trút bực lên đầu
Vai thì cũng vẫn còn đau
Mà cứ lo chị đêm thâu thức hoài
Lại còn bé Anh Đài nữa chứ
Tưởng được đi thăm thú khắp nơi
Ai ngờ tới viện nằm chơi
Lại phải luôn miệng "Chị ơi đừng sờ!"
Ta vẫn cứ giả lơ không biết
Đưa tay lên sờ miết mặt mình
Hình như có lẽ cũng xinh
Má u một cục giống hình...trái cam
Hai đang bận đi làm cũng gọi
Chị Cả ơi mau khỏi chị nghe
Dù đau đừng có khóc nhè
Kẻo không thiên hạ họ nghe họ cười
Còn không biết bao người thân nữa
Đang ở xa từng bữa trông mong
Ta thì lửa đốt trong lòng
Chỉ chờ xuất viện để... không còn buồn
Bệnh viện sợ chiếm luôn giường bệnh
Nên sáng nay mới lệnh cho về
Lòng ta vui sướng tràn trề
Gút bai bệnh viện... ta về nhà ta
Vẫn tình cảm cũ vẫn yêu thương
Mõi mòn chờ đợi còn trong dạ
Biết đến bao giờ đỡ vấn vương !
Vẫn làm thơ để trình sân chơi
Chắc còn đau lắm nhưng vẫn cố
Tỏ ra cứng rắn chút thảnh thơi
Cũng là một dịp đó mà thôi
Để xem tình bạn sẽ sao rồi
Đã từng viết ở trên trang trước
Tỏ lòng chia sẻ rõ đầy vơi
Mong em chóng khỏe trở lại trường
Miệt mài truyền lại những yêu thương
Cho đàn em trẻ đang chờ đợi
Mong cho cô giáo vẫn bình thường