Mượn...!
Mượn mẹ cha
tấm hình hài
Làm nơi chứa đựng
bi ai cuộc đời
Mượn nhân gian
những tiếng cười
Để ngăn giọt lệ
chực rơi trong lòng
Mượn ai
câu nói chờ mong
Để ta lừa dối mình rằng
được yêu
Mượn trời cao
đám mây chiều
Để ta gửi gắm
bao điều mộng mơ
Mượn văn chương
mấy vần thơ
Thả vào trong đó
vu vơ dỗi hờn
Mượn nhau
nửa chữ vợ chồng
Để mong cảm nhận
mặn nồng ái ân
Kiếp người
chỉ áng phù vân
Mượn
nên
cứ phải
trả dần
đành thôi
Mượn mẹ cha
tấm hình hài
Làm nơi chứa đựng
bi ai cuộc đời
Mượn nhân gian
những tiếng cười
Để ngăn giọt lệ
chực rơi trong lòng
Mượn ai
câu nói chờ mong
Để ta lừa dối mình rằng
được yêu
Mượn trời cao
đám mây chiều
Để ta gửi gắm
bao điều mộng mơ
Mượn văn chương
mấy vần thơ
Thả vào trong đó
vu vơ dỗi hờn
Mượn nhau
nửa chữ vợ chồng
Để mong cảm nhận
mặn nồng ái ân
Kiếp người
chỉ áng phù vân
Mượn
nên
cứ phải
trả dần
đành thôi
Thả vào trong đó vu vơ dỗi hờn
Mượn hoài nên chẳng khá hơn
Còn thêm chi phí trả ơn nữa kìa …:((
Kẻo lỡ chuyến đò lỗi nhịp qua sông
Mượn em mượn cả trời đông
Đan dầy nhung nhớ trông mong sớm chiều
Em ơi anh tặng em này ưng không ?
Anh mang đem cả tấm lòng
Sẻ chia ấp ủ giá đông tháng ngày
Cuộc đời ngắn ngủi lắm thay
Để em bớt nổi loay hoay một mình
Cùng nhau san sẻ chút tình
Chăm con khôn lớn trưởng thành đó em !
Tạo "đường gấp khúc liên thông" cả đời
Mượn ai cảm xúc đầy vơi...
Trắng đêm thức để nói lời nhớ thương...
Mượn trời một sợi tơ vương
Buộc vào nỗi nhớ thả tương tư chiều
Mượn ai một chút niềm yêu
Để giờ không thể bình yên trong lòng
Mượn rồi hỏi trả được không!?
Trả sao để hết nhớ mong một người?!
Cho còn biết được ngày mai rả rời
Mượn mây đen hạt mưa rơi
Cho tình trôi tuột một đời nhớ mong
Mượn chuông gọi lấy hư không
Cho lòng có chút nhớ mong đợi chiều
Mượn đêm khoảnh khắc phiêu diêu
Cho hồn thổn thức với nhiều ước mơ
Mượn trong chiếc lá lững lờ
Cho tay gói lại hững hờ được hơn
Mượn em ánh mắt dỗi hờn
Cho đường trả lại dấu chơn ngại ngần
Mượn mây một thoáng bâng khuâng
Cho tròn rồi khuyết một vầng trăng yêu