Có đôi lúc
(Họa cùng Út)
Có đôi lúc thấy mình mệt mỏi
Muốn tìm về với cõi hư vô
Chôn vùi tất cả ước mơ
Nhưng người thân vẫn mong chờ ở ta
Có đôi lúc nhạt nhòa khóe mắt
Lại ghìm lòng giấu bặt niềm đau
Nhủ thầm rồi sẽ qua mau
Đời người khổ trước sướng sau chớ buồn
Có đôi lúc muốn hồn đi lạc
Để cùng người phiêu bạt muôn phương
Nhưng rồi lòng lại vấn vương
Lạc rồi liệu có còn đường về không
Cuộc đời thường lắm ước mong
Đạt rồi lại thấy cũng không đáng gì