Sao còn?
Ta ngồi đếm lại những vần thơ
Viết tặng người thương dưới nguyệt mờ
Thuở ấy nâng niu bao ước mộng
Giờ đây vứt bỏ mọi niềm mơ
Khi yêu bảo dạ còn hoài đợi
Lúc giận khuyên lòng chẳng mãi chờ
Đã biết tình yêu là thống khổ
Sao còn vẫn chẳng dứt đường tơ?
Anh ơi, cho em mượn
Anh ơi, cho em mượn
Sao phải mượn chút tình kẻ khác
Không tự mình làm chủ bản thân
Nghĩ xa rồi lại ngẫm gần
Cơ trời tạo hóa xoay vần bấy lâu
Biết được mệnh vì đâu mà thế
Vững tay chèo hãy để tự nhiên
Tương tư thao thức muộn phiền
Sẽ tan trong ánh nắng lên mai này
Nhớ rằng người ở gần đây
Luôn luôn ngóng đợi mai ngày sóng đôi .