Trang

Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

MƯA ĐỪNG!

Mưa đủng đỉnh lại bên khung cửa
Gợi nỗi niềm ẩn chứa trong tim
Bao ngày ngoan ngoãn ngủ im
Thời gian ru dỗ lắng chìm giấc say.

Mưa thủng thẳng: ''Ơ này em hỡi
Mới thôi mà nỡ vội quên sao
Ngọt ngào cùng với khát khao
Đành lòng đem thả hết vào hư không?''

Mưa lật bới chất chồng dĩ vãng
Bày ra toàn những mảng chực phai
Thì thầm: ''Là bởi vì ai
Bảo rằng buông hết vẫn hoài vương mang?''

Xin mưa đừng cứ dịu dàng
Chạm vào chốn ấy nơi Nàng để quên