Chả biết có phải mình lãng mạn thái quá không nhưng sao cứ thích ngắm nhìn những thứ ở rất xa rồi thầm mộng mơ sẽ có ngày có được.Thích ngắm nhìn đám mây ở tít trên cao.
Cũng là mây nhưng sao mỗi khi một khác. Có lúc đáng yêu đến vậy, trắng tinh, nhẹ xốp lững lờ trôi. Có lúc mang đủ sắc màu lung linh kì ảo. Biết bao lần ngắm nhìn và tưởng tượng được ôm mây vào lòng làm của riêng. Cũng có khi mây đen kịt giận dữ trông thật đáng sợ. Nhưng dù thế nào thì mây vẫn là mây, mãi ở tít trên cao, mãi bay theo làn gió.
Mãi mộng mơ cho đến khi nghe văng vẳng đâu đây câu nói "Mây của trời cứ để gió cuốn đi!". Uh, đúng là mây của trời, biết vậy rồi sao cứ mãi mộng mơ!?