Trưa hè gió mải trốn đâu
Để cho cây cối nghển đầu ngóng trông
Không gian nóng nực oi nồng
Mồ hôi từng giọt ròng ròng đẫm lưng
Ve sầu mỏi mệt tạm ngưng
Trời làm vương lửa xuống từng ngõ sâu
Không còn một mảng mây màu
Che cho hoa cỏ khỏi rầu héo hon
Nắng thiêu rát bỏng vai thon
Cô em gái ngược đường mòn cuối thôn
Thế rồi cũng đến hoàng hôn
Một cơn gió thoảng đưa hồn đi hoang