Bảy năm qua rồi nhỉ
Dẫu có vơi bớt sầu
Máu vết thương còn rỉ
Bao giờ thôi đớn đau?
Bảy năm giường chiếu lạnh
Ngày chẳng dài như đêm
Trước sau đều cô quạnh
Nghĩa trang thành chốn quen.
Bảy năm oằn gánh nặng
Nước mắt rơi vẫn cười
Bao lần đêm thức trắng
Lệ hoen bên cạnh Người
Bảy năm dài đăng đẳng
Với bao nhiêu ngậm ngùi
Nhốt mình trong khoảng lặng
Khát khao đem lấp vùi.
Bảy năm, bao lần nữa
Tay tự ôm vai mình
Dỗ tim đừng thắp lửa
Ngủ ngoan trong yên bình?